truyện đồ ngốc tôi là chồng của em
Vô số tu sĩ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giết chết đám người này, cuối cùng rốt cục thành công, kiếm tu tử thương hầu như không còn, thủ lĩnh Cố Dư Sinh ngã xuống, Không Sào trưởng lão Thích Anh ôm thi thể âm u rời đi. Nhưng mà, khi mọi người cho là thiên hạ rốt cục muốn yên tĩnh, Thích Anh không phục.
Truyện ngôn tình: Đồ ngốc, tôi thích em, đọc truyện ngôn tình hay bao gồm 7 chương, đọc truyện ngôn tình chọn lọc mới nhất, đọc truyện: đồ ngốc, tôi thích em… Trời đẹp mây trôi,gió mơn man nhẹ lướt qua tai của Vy Vy,cất lên bài ca vui vẻ chan hòa.Cô đang vui vẻ đi trên sân thượng của đại học A,sung sướng tận hưởng hương vị nắng sớm
Hoàng Cung Tư Truyện; Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! Yêu Hận Vô Biên; Nguyên Kỷ Nguyên Nhan; Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường; Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng; Em Bị Bệnh Phải Trị; Yêu Em Không Khí Thật Ngọt Ngào; Nhật Ký Chơi Game Của đại Thần
Người đáp lại lời thì thầm của tôi là Yukimura đang ngồi kế bên. Vì nếu tôi đính chính lại là chúng ta không nói cùng chủ đề sẽ gây khó xử nên tôi tiếp tục theo dòng câu chuyện. "Xem nào. Lớp A sẽ không tham gia thảo luận như thường lệ. Phải chứ?" "Tất nhiên.
Đồ Ngốc, Làm Bạn Gái Tôi Nha Chap 26 : Em Trai, Em Gái ! Chương trước: Chap 25 : Chuyến Đi Chơi (2) em là của cả 3 tỷ mà_ Rin nũng nịu. - Vậy mới là em ngoan chứ ! _ Tụi nó đồng thanh. truyenclub.com cung cấp đến bạn hàng vạn đầu truyện nội dung đầy đủ & hấp dẫn
Chat Rencontre Gratuit En Ligne Sans Inscription. Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái chuyện ổng giao kết chuyện hôn ước chứ với người ta chứ! Đúng là lừa người_Cô con gái thứ 2 rời mắt khỏi khuôn mặt đầy phấn của mình phản chiếu trong gương, nhíu đôi mày phượng nhìn cha mình nghi hoặc. -Đâu chị! Ông nội ở New Di lân mà, hè trước ông còn cho em sôcôla vị rượu vang làm em say nguyên buổi tối ko đi hẹn hò với bạn trai được! Nghĩ lại thấy hận kinh khủng_Cô nhóc có vẻ mặt non choẹt nhất, tầm tầm khoảng 12 tuổi ngây thơ phản bác chị mình. -Đừng có nói cho ông nội về chuyện này, ổng mà biết sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng, biết ko?_Cô con gái lớn cảnh cáo_Mà các em cũng biết cha keo thế nào rồi đấy! Ko có tiền ông nội chu cấp, chị em ta múc cám mà ăn. -Đủ rồi! Rốt cuộc, đứa nào đồng ý cuộc hôn nhân này!_Nóng mặt nhìn 3 đứa con ngang nhiên nói xấu ông mình lẫn cả mình đây, ông già bụng phệ bất lực day day thái dương quát lớn. -Cha! Con hơn tên nhóc đó 5 tuổi, ko hợp đâu! Gừng càng già càng cay, người Hà Nội ko ăn được cay đâu ạ!_Cô con gái lớn tiên phong từ chối trước. Lí lẽ hết sức thuyết phục khiến 3 người chị em còn lại, kể cả kẻ thờ ơ nhất, cũng là đứa con trai duy nhất của dòng họ này đang đứng dựa vào trường, cũng phải đưa mắt ý vị nhìn về. -Còn con, cha à! Con..._Bặm môi do dự một chút, đứa con gái thứ hai e dè lấy chiếc iphone của mình ra, mở một bức ảnh, phóng to rồi trưng cho cha mình xem_Con...ko còn trong sáng nữa! Quả nhiên, bức ảnh rating 18+ kia đã làm những người còn lại nhất thời chấn động, não bộ vì thế mà phút chốc ngưng trệ, tê liệt. -Còn con thi quá nhỏ, nếu muốn thì chờ thêm 6 tuổi nữa ạ!_Ngây thơ nhoẻn miệng cười thật tươi, cô con gái nhỏ sòng phẳng đưa ra một đề nghị hợp lí khó có thể bàn cãi. Vậy là, trong 4 người...đã có 3 người ko đồng ý... Điều này có thể nằm trong tầm dự đoán của ông. Người con lại...ko cần hỏi cũng biết kết quả ra sao. -Giai Băng, con thì sao?_Hướng ánh mắt vừa có chút trông đợi vừa phảng phất tia đắc ý về phía cô con gái còn lại nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ko hề mở miệng nói, ông già bụng phệ phóng khoáng cười hỏi, tuy thế, nụ cười của ông có chút gì đó quái gở. -Cha muốn con nói thật, hay nói dối?_Kiêu kì gấp nhẹ quyển sách đang đọc giở trên tay, cô con gái được gọi tên nhanh chóng ngẩng đầu giương mắt nhìn cha mình, hỏi một câu như đánh đố một bài toán. -Tất nhiên...hãy nói thật, bằng lí trí, ko phải bằng tình cảm của con. -Vậy...con cũng ko chấp nhận cuộc hôn nhân này! -Được rồi! Nếu đã vậy, ta đành ra tay..._Phẫn nộ trừng mắt nhìn Giai Băng một cái, ông già bụng phệ rời người khỏi sô pha, vẫy tay cho vời đám gia nhân đã chờ sẵn lệnh của mình nãy giờ đem vào một chiếc hộp giấy lớn như hộp bầu cử tổng thống, đặt ngay ngắn trước mặt bàn_Nếu trong 4 đứa đã ko có ai chịu "hi sinh", ta đành dùng cái này quyết định. Đồng tử người con trai dựa tường khẽ động, dán chặt lên chiếc hộp giấy. -Giai Băng, con... -Giai Băng, đi theo anh!_Ko để cho cha mình nói hết câu, chàng trai kia trong phút chốc đã đứng sừng sững trước mặt Giai Băng, nắm lấy tay cô thúc giục. -Lãnh Kiên, sao con dám ngắt lời cha!_Biết được ý định của mình đã bị kẻ ko nên biết nhất phát giác, ông gia đành dùng vai vế và uy thế của một người cha trầm giọng cảnh cáo_Cha đang nói chuyện với "em gái song sinh" của con đấy! -Lãnh Kiên! Hay em muốn thế bọn chị nhận hôn ước thay?_Mở to đôi mắt nâu mê hồn, cô con gái thứ 2 cời cợt châm chọc -Được rồi, Giai Băng, con biết phải làm gì rồi chứ?_Đưa tay đẩy nhẹ thằng con mình sang bên, ông già bụng phệ ngụ ý hỏi, ko ngừng nhìn chằm chằm vào mắt con mình như đang có truyền tín hiệu nào đó -Quyết định đời con gái của "con mình" chỉ bằng một lá thăm cha ko thấy quá vô lí sao?_Vẫn ko chịu tránh sang bên, Lãnh Kiên mỉa mai lên tiếng, giọng nói có chút xoáy sâu vào hai chữ "con mình". -Cuộc đời của con người, có khi còn bèo bọt hơn thế, Lãnh Kiên!_Có chút giật mình trước câu nói kia, ông già bụng phệ lại đưa mắt truyền tin cho Giai Băng, mồ hôi lạnh bỗng đột ngột chảy dọc sống lưng ông_Giai...Giai Băng, con...trước đi! -Sao ko phải là chị cả mà là Giai Băng, cha vốn là người sùng bái tôn ti trật tự mà!_Đứng ngay trước mặt Giai Băng như muốn che chở cho cô, Lãnh Kiên lãnh đạm tiếp lời, ngụ ý sâu xa hoàn toàn muốn ngăn cản. -Giai Băng, con có bốc hay ko?_Gạt đi những lời nói của Lãnh Kiên, ông bố kiên định hỏi dồn Giai Băng. -Ngồi yên đó cho anh! -Lãnh Kiên! Con dám! -Con trước vậy!_Nhìn thấy anh trai và cha mình tình cảm sứt mẻ ngay trước mặt, Giai Băng trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi ghế, tiến đến toan đưa tay vào chiếc hộp giấy. -Em ko nghe người ta đồn à? Con trai họ Đằng là người thực vật đấy!_Nắm chặt lấy tay Giai Băng ngăn cản, Lãnh Kiên hét lớn vào mặt cô, đôi đồng tử màu cà phê ánh lên vô vàn tia giận dữ. -Anh...ko có quyền ngăn cản em!_Đưa tay gạt đi những ngón tay thon dài đang bóp chặt từng thớ thịt mình, Giai Băng đưa tay lấy nhanh một chiếc thăm nhỏ gấp 4. Nhưng, cô ko buồn mở nó ra mà đưa ngay cho cha mình, cô biết, bên trong là gì. -Tốt lắm!_Nở nụ cười hết sức hài lòng nhìn tờ thăm, ông bố khoát tay cho đám gia nhân nhanh chóng đem vất chiếc hộp giấy đi rồi cao giọng tuyên bố_Giai Băng...là người được chọn... Đón nhận kết quả đã quá rõ ràng trở về phòng, Giai Băng đóng rầm cửa, phục người tựa hẳn vào mặt tường bên cạnh. Toàn thân thể cô giờ đây hoàn toàn ko còn chút sức lực nào nữa, dường như đã bị cái sự thật phũ phàng bản thân mình phải đối mặt hút hết mọi nhựa sống. Cô run rẩy, ngồi choài xuống mặt đá lạnh. Hàm răng trắng vô chủ cắn mạnh lấy bờ môi cong đỏ mọng. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ý thức được rằng, có một ngày mình sẽ bị gia định này vất bỏ, đá thẳng ra khỏi cuộc sống của họ. Nhưng, cô ko ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, mà lại đến bằng một cách thức ko thể hợp lí hơn. Hôn ước? Với một dòng họ bề thế, quyền quý nhất thế giới này, ai mà chẳng muốn cơ chứ! Cái chính ở đây, người con trai của dòng họ đó lại hoàn toàn ko phải người bình thường. Anh ta là một phế nhân, phế nhân đến mức xuất quỷ nhập thần. Ai đời lại có chuyện trèo cây ngã phịch rồi lâm vào cảnh thực vật, nằm ngủ lì suốt 5 năm trời vẫn ko tỉnh chứ. Thế mà anh ta lại là cái người vô cùng phi thường đó đấy. Chiêu bài này của cha cô-kẻ ko mang cùng dòng máu nhưng có hơn 13 năm dưỡng dục-đúng là dọa chết người, khiến cô ko đi ko được. Người cha đó, quả nhiên quá tàn nhẫn...tàn nhẫn như chính lần đâu tiên ông ta lôi cô đi từ tay cha mẹ cô vậy. Dẫu vậy, cô ko sợ, cô chỉ buồn mà thôi. Vì, nếu trở thành vợ của người khác...cô ko thể ở bên Lãnh Khiên-chồng cô...
Truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em là câu chuyện thuộc thể loại truyện teen hài hước, thú vị và không kém ngọt ngào. Hôn ước chính là sợi dây không chỉ kết nối số mệnh của hai người, hai số phận mà kết nối hai gia đình, hai dòng họ để đưa đến cho hai gia tộc những hòa thuận để có thể chung sống được với ngày đẹp trời, cụ ông 50 tuổi của Hạ gia - người có cấp bậc lẫn địa cao nhất hiện tại của dòng họ - dở chứng đến Hoa Kì giàu có hoa lệ để đi du lịch. Trong một buổi dạo chơi, ông vô tình cứu giúp một cụ bà trốn thoát khỏi hàm nanh nhọn hoắt của con chó dại nào đó trên đường. Vì hoàn cảnh éo le, vì tình đời trắc trở, hai mảnh tim già cỗi dường như đã héo tàn của họ vừa gặp đã rung động mãnh liệt, say đắm trao cho đối phương những tình cảm vượt quá giới hạn của tột nhân duyên của hai cụ già này sẽ diễn biến như thế nào .Liệu hạnh phúc có thực sự dành cho họ hay không . Hãy cùng đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em để biết được rằng tình yêu không phân biệt tuổi tác và những hạnh phúc mà họ mang lại cho nhau như thế nào nhé.
Tối muộn, Giai Băng được cha mình gọi đến phổ biến "lí tưởng cách mạng". Ông ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, tự tay pha một tách trà nóng hổi, đẩy về phía cô. -Giai Băng, chắc con đã biết ta gọi riêng con đến đây vì việc gì rồi, phải ko?_Ko vòng vo tam quốc dài dòng, ông già bụng phệ vừa nhấm nháp một miếng điểm tâm trên bàn vừa ngụ ý hỏi. -Chắc vậy ạ_Nở một nụ cười nhẹ một cách nho nhã, Giai Băng nhấp một ngụm trà, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Cô ko ngờ...cha cô lại có "khiếu" pha trà đến thế. Bên ngoài rất tệ bên trong cũng chẳng khá khẩm hơn. Nếu ko phải vì sợ chạm tự ái của ông, cô đã phọt ngay cả đống ra ngoài, cứu rỗi cái bao tử vì chuyện hồi chiều mà ko thể ăn nổi bát cơm nào. -Giai Băng, ta cần con hiểu rõ điều này..._Ngưng một lát trầm ngâm như để lọc từ ngữ thích hợp nhất, ông già bụng phệ tiếp lời_...trong mắt ta, con như là cô con gái ruột yêu quý của ta vậy. Kể từ lần đầu đưa con về biệt thự này, ta chưa bao giờ mặc định con là con dâu của ta cả, dẫu rằng, giữa ta và người cha quá cố của con từ lâu đã có giao ước. Vì thế, trong mắt ta và mọi người ở cái nhà này, con là em gái của Lãnh Kiên, là tiểu thư của nhà này. Con hiểu ý ta chứ? Tất nhiên, cô hiểu, cô là cái cục nợ của ông ta, là miệng ăn ông ta ghét nhất cho dù cô có là con gái của người bạn thân duy nhất của ông. Mà đời cô cũng thật rẻ rúng, đầu tiên là bị cha mình đưa đến ngôi nhà này làm con dâu, giờ thì lại bị nhà này đưa đến nhà khác làm con dâu, số tình cô xem ra cũng đào hoa phết. -Con biết, cha đã nuôi con suốt 13 năm, từng ấy đã đủ để con thấu hiểu được công ơn của cha đối với mình rồi, cha ko cần phải giải thích_Thư thái đè nén cảm xúc trong lòng, Giai Băng ủy mị cười nhạt_Con...là con gái cha...là...em gái song sinh...của Lãnh...à ko, của anh Lãnh Kiên. Con suốt đời...sẽ ko quên điều đó. -Tốt lắm, con gái_Hài lòng nở nụ cười đáp trả, ông già bụng phệ để tránh phát sinh thêm nhiều chuyện ngoài ý muốn, tiếp tục dàn xếp_Ta mong con sẽ ko vì thằng nhóc bốc đồng kia mà đổi ý. Đằng gia là dòng họ có tiếng, có thế lực, con về bên đó nhất định sẽ được sống sung sướng hơn ở đây nhiều. Tuy rằng, con trai nhà bên đó có chút rủi phân, nhưng mọi thứ chỉ là tiếng ra tiếng vào của người đời, con ko nên tin là thật. -Vâng, con chưa bao giờ tin ai cả, cha biết đấy. Chỉ có cha là dường như khá bị ảnh hưởng..._Toan với lấy bánh điểm tâm tên bàn lót bụng cho cái dạ dày vì đống nước kinh khủng kia làm cho réo lên ầm ĩ, Giai Băng lập tức nhận được tia mắt trừng lạnh của cha liền ngượng ngập đổi hướng, nhấc cốc trà, hớp ngụm nhỏ, lòng lại văng văng những tiếng than oán từ trong sâu thẳm. -Còn một điều ta muốn con hứa với ta...hãy gạt bỏ mọi tình cảm đối với Lãnh Khiên sang một bên, được chứ? Mang theo thứ tình cảm đó về nhà chồng, người đau khổ nhất sẽ là con. -Nếu vậy, con cùng cần sự giúp đỡ của cha...hãy xóa hết mọi tình cảm của anh ấy dành cho con, nếu ko con cũng sẽ ko thể ngừng yêu anh ấy... Bước chân ra khỏi phòng cha mình, Giai Băng nhẹ nhàng khép cửa lại. Khi vạt ánh sáng neon ở bên trong ko còn có khe hở vẳng ra khoảng tối bên ngoài nơi cô đang đứng, nụ cười kiêu kì trên môi Giai Băng trong chớp nhoáng vụt tắt. Cô gõ gót rải bước trong đêm đen kịt lạnh lẽo, đôi lúc ức chế lại đưa chân đá một phát vào vật cản vô tội nào đó trên đường, khiến chúng loạng choạng nằm sõng soài trên đất, tệ hơn, một trong những thứ vĩnh viễn đi vào "lịch sử" đó, có 3 cái bình cổ đắt giá ông già cô mang về chợ đêm và một bệ sứ đựng rác cũng hơn vài chục triệu. Và tất nhiên, kẻ đau lòng nhất trước hậu quả thảm khốc này là kẻ keo kiệt trót bỏ tiền mua hư vinh-cha cô. Coi như cũng là một cách trả thù tinh thần hữu hiệu nhất mà bây giờ cô có thể làm. Tại sao ông ko mắng cô ư? Bởi vì cô sắp trở thành con dâu nhà Đằng gia, người sẽ đem lại cho ông một thị trường lợi nhuận lớn sau này nhờ quan hệ thông gia? Ko phải, đó là vì ông ko hề biết người đã lo lắng, mặt mày hoảng sợ như bị ma hù là cô đã gây ra chuyện đó, kiến thức hạn hẹp của ông chỉ đủ để tiếp nhận sự thật phũ phàng rằng, một con mèo hoang có sức mạnh phi thường đã làm bể 4 bảo vật nặng những mấy chục kg mà thôi. -Một chiêu bài cũ mà em dùng mãi, ko sợ phản tác dụng sao?_Đứng tựa vào tường như kẻ bị mất hết lớp xương sống đằng sau, Lãnh Kiên dán mắt vào biểu hiện vô cùng phong phú trên nét mặt của cô liền mỉa mai hỏi, câu chữ âm ẩm mùi khinh bỉ. -Em cũng đang thắc mắc tại sao mình dùng mãi một chiêu, cha anh vẫn bị lừa đấy!_Hơi giật mình một chút, Giai Băng quay lại, đối diện với tia mắt lạnh hờ hững kia, lòng cô se lại. Mỗi khi anh giận cô một điều gì đó, thường sẽ như thế, và rất lâu mới hóa giải được. -Đừng tự cho mình thông minh!_Lạnh nhạt khuyên nhủ Giai Băng một câu, Lãnh Kiên rời người bước về phòng. Lúc anh lướt qua cô, lững thửng để lại một câu khiến con người ta cảm động_Anh để pizza trên bàn em, đừng ăn nhiều, béo rất xấu. Sáng hôm sau, mới tinh mơ tờ mờ sớm, Hạ lão gia-tức cha Gia Băng-đã hùng hổ dẫn một đoàn người xuất xứ đa dạng, nghề nghiệp phong phú phá của phòng Giai Băng, đánh thức cô khi đang còn say sưa chìm trong giấc ngủ với dáng nằm kiệt xuất đầu kê dưới đất, thân vắt lên giường. Sau một hồi nóng lòng nóng gan vừa ăn gà rán vừa chờ con mình trang điểm ở phòng bếp, Hạ lão gia ko để Giai Băng kịp nhét vào miệng thứ gì liền lôi cô đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố gặp gia đình thông gia tiếng tăm nọ. -Con là Giai Băng_Sau khi bị ông thông gia bắt tay mãnh lực lắc lắc đến mắc đầu óc xoay mòng mọc, Đằng lão gia một hồi dưỡng thần mới xác định được vị trí của cô con dâu tương lai, hướng mắt về phía cô hỏi thừa. -Vâng, là cháu_Để phòng hao những lần cúi đầu chào trước đó ko được cha mẹ chồng chú ý và cũng tránh gây ác cảm với họ, Giai Băng dù cổ đã mỏi, miệng đã sái vẫn rất lễ phép cúi đầu cười đáp trả. Chỉ có điều, lần này, nụ cười trên môi cô ko thể nào tặt được nữa, nó tê dại mất kiểm soát rồi. Còn cổ, nếu ko cúi thêm lần nào nữa, chắc vẫn đủ đối phó. -Thực xin lỗi quá, con trai tôi hôm nay ko đến được_Đằng lão gia ái ngại nói, thở dài quở mắng thằng con_Thằng qủy ấy chắc lại lêu lỏng ở đâu rồi. Người ta thường ko chấp nhận sự thật phơi bày quá rõ ràng trước mắt mình, vì thế, họ luôn lấy quá khứ ra để dựa dẫm. Trong trường hợp này, Giai Băng và cha cô lần đầu hợp ý biết rõ Đằng lão gia quá đau buồn trước cảnh ngộ sống mà như chết của con trai, nói năng mất lí trí nên thông minh kín kẽ ko bàn tới, khơi những chuyện trên trời dưới biển ra bàn tán. Ngồi nhìn 2 ông cụ 1 bà già siêu cấp "chém gió" về chuyện làm ăn, nhà cửa, gia đình, thậm chí đến cả nhãn hiệu giấy vệ sinh, Giai Băng nhịn ko nổi cơn buồn chán len lỏi liền xin phép đi rửa tay một chút. Đương lúc đang lòng vòng nhìn ngắm những bức tranh chỉ có người vẽ mới hiểu trên dãy hành lang dài dẫn lối đến các phòng Vip, chợt 2 cái mông to khủng mặc quần đen đập vào đáy giác mạc của cô. Tiến lại gần 2 cái mông khả nghi kia, Giai Băng mới biết chủ nhân của chúng là 2 người đàn ông mặc vest đen từ trên xuống dưới đang ti hí mắt len lén nhìn thứ gì đó ở góc quẹo. Mục đích đen tối, bộ dạng đáng nghi này chỉ có thể, hoặc là họ đang nhìn một cô nàng nào đó đang nude đằng xa, hoặc đang âm mưu theo dõi... Chưa kịp hoá thân thành Conan điều tra hành vi khả nghi kia, một giọng nói trầm lạnh vẳng lên từ đằng sau lưng Giai Băng đánh gãy mọi suy nghĩ vừa len lói -Có thể cho tôi biết...các người đang làm gì ko? Dù ko làm điều gì trái với lương tâm, phản trắc với xã hội, nhưng khi gặp phải lời nói lạnh lẽo kia, Giai Băng theo phản xạ thường tình của kẻ làm điều sai trái giật nảy mình, tay vô tình đẩy mạnh 2 ông anh đang bận làm đại sự trước mặt ngã dúi xuống nền đá. -Làm..._Hai ông anh kia ngã đau thì rên lên ư ử vài tiếng, bò trườn lê lết trên nhau một lúc rồi lồm cồm bò dậy, toan đưa tay đánh Giai Băng thì chợt ngưng lại ko nói được câu nào nữa. Khi tưởng chừng như bọn họ cứng người mặc niệm, đột ngột, 2 ông anh kia chuồn mất ko vết tích, thương người ở lại lắm mới phả ra một mùi hôi có sức công phá mũi người vô cùng lớn, càn quét hết mọi lớp lông mũi rồi xông thẳng vào cơ quan cảm giác của những người con lại. Ngay lúc đó, đám người mặc áo vest đen khác từ khúc quẹo, cùng hướng 2 người kia vừa ném mắt nhìn xông ra ngoài, chạy về phía họ bỏ mùi chạy lấy người truy bắt. Còn Giai Băng, cô thì nhận được một lời khen đấy hàm ý từ kẻ vừa nhát ma mình -Rất thông minh! Hơ? Cô vừa làm gì khiến hắn khen thông minh vậy? Lời khen ko biết đang nói xóc hay nói xỉa kia vừa phát ra, 2 tên đàn ông lực lưỡng đã nhét vào miệng cô một chiếc khăn lông trắng nhỏ đầy vi khuẩn, dùng bạo lực lôi cô vào căn phòng cạnh đó trước sự chỉ dẫn của kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Ra thế, ko chạy là ko thông minh. Định nghĩa mới của thế giới
Sao...có thể? Như bị một quá bóng bầu dục từ đâu đó bay đến với vận tốc ánh sáng "phang" mạnh vào đầu một cú làm thần thái tê liệt, đầu óc quay cuồng chỉ nhìn thấy sao trời lấp lánh hữu tình, Giai Băng choáng váng một hồi, lặng người đi nhìn Phong Tình, não bộ khó khăn lắm mới hoạt động lại thì phải chật vật trong đóng suy nghĩ nhàu nát. Từ trước tới giờ, theo những gì cô tích lũy được sau những lần ngồi ê mông hàng tiếng dài nghe Phong Tình "giãi bày tâm tư", mẫu người chị cô thích thường là những kẻ ngọt miệng dẻo mồm, chém gió xu nịnh đến mức xuất thần. Đó là những tên đàn ông không đáng làm người, tự hạ thấp bản thân đặt người mình yêu lên đầu để tôn thờ, phục tùng. Thế thì...do đâu, vì cớ gì chị cô thay đổi cái "khẩu vị" đã thấm nhuần hóa thành tư tưởng suốt 20 năm qua đột ngột như thế? Hay là...bản tính "háo sắc" luôn bị chị ta khinh mạt đã trỗi dậy, tích điện, đánh chị ta một phát sét ái tình kinh não động óc? -Đừng nhìn chị như vậy, rất khó chịu!_Đăm chiêu một hồi rồi ngẩng đầu, Phong Tình nhăn mặt nói. Chút rè rụt, e ngại nhỏ nhoi ban đầu ẩn hiện sau lớp phấn dày kia dường như bị thứ gì đó triệt tiêu hoàn toàn, để lại bản một mặt tự tại, điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. -Vậy chị muốn em làm gì? Bắt tay bắt chân cười nói, chúc mừng chị gia nhập tẩm cung Đằng gia hay trên cương vị vợ của người ta, vung tay tát một tát vào mặt chị một tát, rựt tóc, miệng cao giọng chưởi thề?_Bật cười chua chát, Giai Băng khinh khỉnh đáp trả, tay nhẹ nhàng nhu nhu vầng thái dương suy kiệt vì "chuyện tốt" đang diễn ra. Trời đang giúp cô hay quẳng thêm cho cô một gánh nặng đây? -Giai Băng! Em vô lễ!_Nheo mắt sắc cảnh cáo, Phong Tình theo thói quen đưa tay nghịch lọm tóc mai dài vàng hoe khô ráp như cháy nắng của mình, thản nhiên đều giọng_Lúc đầu chị cảm thấy hơi có lỗi vì làm kẻ thứ 3 chen chân vào hôn nhân của em, làm em phải trở thành phụ nữ đã có "tiền án hôn nhân" ở tuổi này, nhưng giờ thì không, thái độ của em khiến chị ghét, nó mách bảo với chị rằng nhất định phải đưa Đằng Dạ thoát khỏi tay em, thoát khỏi tay một mụ phù thuỷ xảo quyệt và độc ác! Ngón tay linh hoạt nhu nhu thái dương của Giai Băng chợt bị sự cương quyết của lời nói kia làm cho cứng lại, hóa đá, chưng hửng ở đỉnh trán cao khinh mạn. Thiếu điều ngoác mồm đến tận mang tai, Giai Băng kinh ngạc nuốt nước bọt, cố nhịn để không thốt lên những lời than vô phép, chạm lòng tự ái người đối diện. Gì chứ? Cô là phù thủy? Vậy chị ta là ai? Chị gái của phù thủy trong truyền thuyết võ lâm hay là nàng công chúa rảnh rổi sinh lòng cướp chồng phù thủy? -Phong Tình...em không tỏ thái độ gì cả! Em chỉ đang thấy mệt vì bị chấn động trước lời thông báo của chị mà thôi_Cẩn trọng tìm lời lẽ phù hợp đối phó với con người thích diễn giải lung tung, ưa suy 1 ra 10 như Phong Tình, Giai Băng cố gắng lắm mới trang bị cho vẻ mặt của mình thêm uất ức đúng kiểu người vợ ủy khuất, khốn khổ than vãn_...chị thử nghĩ xem, em có vui nổi không khi được tin chị gái mình thích chồng mình và tương lai sẽ là người thay thế vị trí của mình? Phong Tình, đôi lúc chị nên biết cảm thông cho số phận người khác. Chị không như em, chị muốn gì được nấy, căn bản không hiểu rõ cảm giác khi mất mát một thứ gì đó, dẫu nó là cái giẻ lau nhà không hơn không kém. "Đằng Dạ, thứ lỗi cho tôi tiết lộ bí mật quốc gia nhé!" -Được rồi!_Có vẻ hơi xiêu lòng một chút trước biểu cảm dữ dội của Giai Băng, Phong Tình cắn môi tội lỗi, lát sau, cô mới ném ánh nhìn soi mói trở lại cho em gái mình, giọng điệu từ chắc chắn dần hạ thấp như thể vẫn còn nghi hoặc, do dự_...Em không yêu, không thích, không có tình cảm, không can hệ gì với Dạ Dạ của chị, phải không? "Dạ Dạ? Sao chị không đổi thành Dạ Dày cho nó êm tai?" Suýt té ghế vì cách xưng hô không thể ngọt ngào hơn bay ra từ khuôn miệng trong vút của cô chị, Giai Băng ngầm bất mãn trong lòng, bỗng có chút lo lắng trước tương lai u tối của Hạ gia một thời là nhà trong 3 cô chị em đặc hiệu này. -Không!_Giai Băng không suy nghĩ gì nữa đáp, căn bản, đó là một phản xạ và cái chuyện yêu hay không yêu tên khắc tinh kia không đáng để cô phải bận tâm. Anh ta yêu ai, ai yêu, lấy ai, ai lấy sống chết thế nào là quyền tự sinh tự diệt của anh ta, cô chẳng qua là một cô vợ trên danh nghĩa, chỉ hơn đám người xa lạ xung quanh một cái móng tay mà thôi. -Vậy được! Như thế thì sau này, khi bọn chị đưa giấy li hôn cho em khỏi phải dây dưa dài dòng, đỡ mệt và cũng nhanh chóng cắt đứt!_Như đang thương thảo một vấn đề nhàm chán và đã nắm chắc kết quả trong lòng bàn tay của mình, Phong Tình gật đầu nhẹ bàn chuyện tương lai đang vẽ ra trong đầu. "Li hôn?" Bị đả thương một cách trầm trọng, Giai Băng đến lúc này thì thật sự không hiểu nổi chị mình đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa, khóe môi đơ cứng giật giật. -Phong Tình..._Thờ dài sượt một cái như trấn định lại cơ bực dọc đang tuôn tràn khắp thần thể, Giai Băng lấy cương vị là vợ của kẻ nào đó, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu không hề che dấu sự quyết đoán của chị mình, tĩnh tại nói_...chị nghĩ cha và Đằng gia sẽ đồng ý để "Dạ Dạ của chị" li hôn với em sao? Chị cô đã khảng khái, mạnh miệng như vậy, chắc cơ bản đã nghĩ đến chuyện được cho phép hay không. Tuy là người mơ mộng hão huyền bật bại trong thiên hạ, ngu ngờ khờ khạo vô đối, nhưng trong chuyện tình cảm gắn với vận mạnh cuộc đời của mình, Phong Tình luôn tỏ ra rất tỉnh táo và chu toàn. Để xem, người chị gái không ngại làm kẻ đến sau này của cô, sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào. Nếu thực sự chị ta biết dàn xếp trước mọi thứ, có thể lắm...chị ta phù hợp với con tốt đang thiếu trên bàn cơ dang dở của cô chăng? -Cũng dễ thôi mà, một là chị và anh ấy sẽ bỏ trốn, hai là..._Nhún vai to vẻ bất lực, Phong Tinh làm vẻ bí hiểu cười một cái rồi nói tiếp, giọng điệu thánh thót đặc trưng của chị như biến dạng, méo mó đến mức khiến người khác sởn cả gai ốc_...em phải chết và chị là người thế chỗ. Những ngón tay Giai Băng bỗng cứng lạnh, cơ máu co rút tạo những đợt giật giật nhẹ, liên hồi lần hai. Thoáng chốc, cô ngửi thấy mùi nguy hiểm phảng phất quanh mình. Như thể, kẻ kia thực sự không chỉ nói chơi mà còn dồn hết tâm tư vào nó. Và như thể, Phong Tình muốn giết chết cô... ...vậy! -Nhưng em yên tâm, chị là con người lương thiện, mấy thứ vấy máu tanh đó chị không muốn nhúng tay vào...cho nên, mong em hiểu và đáp ứng tâm nguyện của chị_Gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, Phong Tình thư thả đàm phán, nụ cười ngọt trong vắt trên môi cô rộ nở như chính cái khuôn miệng yêu kiều khiêu gợi ấy, chưa từng xuất phát lời nói cay độc nào hết_Mà chắc em cũng sẽ tự nguyện đáp ứng thôi, ai bảo...em yêu Lãnh Kiên...nhà chị! Lại....chuyện gì thế này? Yêu Lãnh Kiên? Ai?
Cùng đọc truyện Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!! của tác giả Su tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại tình cảm, hài Hai người họ đến với nhau là do hôn ước và đây cũng chính là sợi dây kết nối giữa hai dòng họ và hai gia một ngày đẹp trời, ông cụ 50 tuổi của Hạ gia bỗng chốc nổi hứng đến Hoa Kỳ du lịch. Ở đây ông đã vô tình giúp bà cụ trốn thoát khỏi hàm răng nhọn hoắt của con chó dại bên đường. Và điều gì đến cũng đã đến. Hai trái tim đã héo úa từ lâu lại rung động mãnh khi họ gặp nhau cũng là lúc xế bóng trời chiều, để tránh cho tình yêu của họ có những điều dị nghị họ đã lập hôn ước cho đám cháu chắt của mình sau này,Năm tháng qua mau hôn ước kia cũng bắt đầu phai một ngày nọ, ông cụ Hạ gia đẫm phải đá cuội trượt chân té ngã xuống đất. Trước lúc nhắm mắt buông tay tạm biệt đám con cháu vào phòng phẫu thuật, ông liền mơ hồ nhớ đến hôn ước năm nào, bèn gắng gượng lấy cái chết thúc giục con cháu nối duyên cho mình. Cháu gái, cháu trai thì có đấy. Nhưng tiếp nhận niềm vui nối duyên của 2 cụ già, gia đình 2 bên đột nhiên rơi vào một mảnh bế tắc, đặc biệt là nhà gái. Bỡi lẽ...họ có 4 đứa con gái...
truyện đồ ngốc tôi là chồng của em